Xin chào các bạn. Bài mới nhất: Luật của boy, girls cần phải biết. Bài tiếp theo: Ngày tớ và cậu gặp nhau.Chúc các bạn một ngày mới vui vẻ và hạnh phúc

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009

Hoài niệm Pleiku!!!

Tôi đã từng một thời áo trắng ở đất núi Pleiku! Đã từng biết vui với tuổi học trò, biết giận của thời trẻ thơ và biết yêu với những mối tình áo trắng.
Ngày ấy chập chững biết đi, chập chững biết nói, tôi đã quen với hình ảnh những con đường đất đỏ ở PK, những trận mưa rào tưởng chừng như vô tận mà theo lời mẹ kể thì đó là những giọt nước mắt của ông trời.Rồi lớn hơn chút nữa, tôi bước vào cấp một, cái trường Tiểu học Hoa Lư của tôi ngày ấy, bây giờ là trường Tiểu Học Chu Văn An, nằm khuất sau cái đỉnh cao chót vót của Câu Lạc Bộ. Vào mùa tựu trường ngày ấy, tôi còn nhớ như in cái lúc mà bố dắt tay đưa tôi vào lớp. Ở cái tuổi còn sợ sệt với những người xa lạ, tôi bỗng òa khóc khi bố rời tay tôi. Rồi thời cấp một trôi qua với những mùa thu đầy ướt át, mùa đông đầy lạnh giá, và những mùa hè đỏ rực màu hoa phượng.Lớn hơn một chút, tôi vào trường cấp II, trường Trưng Vương, ngày tôi vào lớp 6, trường còn thơm lừng mùi gạch mới, tôi thích thú vì lần đầu tiên mình được học ở tầng lầu cao, khác hẳn với những năm cấp I. Thời cấp II tôi trải qua thật êm đềm ngoại trừ một chuyện. Năm đó là năm tôi lớp 9, tôi học lớp 9/6 do cô P. chủ nhiệm. Tuổi háo thắng, những tưởng các hình phạt cô ra là quá đáng, lũ con trai chúng tôi kéo nhau cả lớp đi cắt tóc, hôm sau, sân trường bỗng nổi cộm lên với một lớp mà hầu hết con trai đều chơi kiểu đầu "Ca-rê" trông ngầu hết biết. Giờ nghĩ lại thấy hồi đó nông nỗi hết sức.Lớn thêm tí nữa, tôi vào cấp III, cái thời mà ai cũng cho là đẹp nhất tuổi áo trắng. Tôi tự hào vì mình được học ở ngôi trường mang tên thành phố, trường PTTH Pleiku. Thật đúng như người ta nói, những năm cấp 3 là những năm đẹp nhất tuổi học trò. Năm lớp 10, lần đầu tiên tôi biết mơ về một người con gái là như thế nào. Năm ấy, tôi được vào lớp 10A4, lần đầu tiên vào lớp, tôi còn ngây thơ, thế rồi một ngày, chợt tôi giật mình, cô bé cùng lớp có nụ cười thật xinh. Không biết do hồi đó còn trẻ thơ, hay do một lý do gì, mà bây giờ nghĩ lại, mình thật buồn cười, buồn cười ở chỗ, tôi được xếp ngồi canh nhỏ, nhưng tôi lại không ngồi, tôi muốn được ngồi xa hơn, ngồi gần nhỏ tôi sợ, tôi sợ nhỏ.........."không cười". Tôi cứ thập thò, cứ như những tên ăn trộm, mà thứ tôi ăn trộm có lẽ với người khác nó chẳng gì gì là giá trị mấy, nhưng với tôi, nó cứ như mòn quà vô giá, ác một nỗi, món quà vôi giá này thượng đế ban cho tôi một cách gián tiếp chứ không phải là trực tiếp. Hì hì. Ngày tháng cứ trôi qua thật êm đềm với những lần lén lút ngắm nhìn nhỏ như thế. Rồi ngày ấy cũng đến, cái ngày mà tôi dám liều, dám nuốt nỗi lo lắng bồn chồn vào tim, chẳng phải để làm gì quá ghê gớm như những Hero đi tiêu diệt quái thù, mà chỉ để "viết lên giấy những tình cảm của mình". Cái này thì các bạn hay gọi là "Bức thư tình đầu tiên" ấy. Nhưng mà bức thư tình này thì cũng thường thôi, không đến nỗi mà "anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ" như của ca sĩ Tấn Minh đâu, thời đó mà viết thế ăn guốc có ngày. Mà nói thật nhé, tôi cũng chẳng mạnh mẽ gì đâu, chẳng qua sĩ diện hão, nghe bạn bè khiêu khích nên tôi mới viết thôi, chứ lúc viết xong, đưa thư cho nhỏ mà........sợ thấy mồ. Rồi nhỏ từ chối. Một lần nữa tôi biết cảm giác mới, cảm giác thất tình. Tôi buồn 4 ngày liền, mấy bạn chắc nghĩ rằng buồn gì có 4 ngày hả, tại hùi đó còn con nít mà. Rồi tôi đưa ra một quyết định mà tôi nghĩ là đúng đắn nhất : "không buồn nữa, phải theo tới cùng". Tôi liên tục theo đuổi nhỏ, đến năm 12, trong lần sinh nhật nhỏ, tôi đã diện bộ đồ đẹp nhất, chọn món quà ưng ý nhất, tôi chỉ muốn nhỏ vui, nhỏ vui thì tôi cũng sẽ vui. Đêm hôm sinh nhật nhỏ, tôi thấy nhỏ đẹp lung linh với những nụ cười mà 3 năm nay tôi vẫn mê mệt cứ như lần đầu tiên tôi thấy nụ cười đó vậy. Một lần nữa, hi vọng lại nhen nhóm trong tôi. Tôi nhen nhóm niềm hi vọng đó với niềm hạnh phúc ngập tràn. Tôi lại một lần tỏ tình nữa, nhỏ lại từ chối tôi một lần nữa bằng lời giải thích thật nhẹ nhàng: "nhỏ chưa sẵn sàng để yêu". Một lần nữa tôi lại buồn, nhưng tôi cũng vần kiên trì không bỏ cuộc. Cho đến một ngày, ngày sinh nhật NC. người bạn thân nhất của tôi, đêm hôm đó, trong buổi tiệc, tôi bàng hoàng nhận ra rằng, ánh mắt kia, nụ cười kia như long lanh hơn, hạnh phúc hơn không phải với tôi hay với một ai khác, mà nó là dành cho NC. Lần này tôi buồn thật, 3 đêm liền tôi không tài nào chợp mắt được, và lần này tôi quyết định bỏ cuộc. Quyết định là thế, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ không buồn nữa, không nhớ nữa, thế nhưng có ai làm chủ được trái tim mình đâu. Tôi vẫn không ngăn được những nỗi buồn, nỗi buồn cứ như những con mọt gỗ, nó gặm nhấm dần trái tim tôi. Và rồi những lúc buồn đó, tôi thường lẻn ra góc trường, cái góc mà đứng ở đó, tôi có thể nhìn bao quát cái ruộng lúa của những người dân tộc. Đứng ở lầu 4 của trường, nhìn xuống ruộng lúa cứ như một cái chảo khổng lồ, xa xăm và sâu hun hút, ngắm những con bò đang thảnh thơi gặm cỏ mà bé tí, phải thật chăm chú mới có thể nhìn thấy, những cánh én lượn thướt tha đôi khi chao đảo vì những cơn gió từ dưới thung lũng thổi lên, những lúc đó tôi cũng cảm thấy nỗi buồn vơi đi phần nào.Đôi lúc, vào những ngày độ ẩm lên cao, sương xuống dày đặc, con đuờng đến trường đi ngang qua một cái thung lũng, cái thung lũng mà hơn 2 năm qua tôi chẳng thèm để ý làm gì, bỗng dưng lúc đó tôi lại bất ngờ với vẻ đẹp của nó. Sương giăng xuống thung lũng trắng xóa, chẳng nhìn thấy gì ngoài những ngọn cây cao chót vót lấp ló đâu đó giữa màn sương. Những ngọn cây nhọn hoắc, như những mũi giáo vô tính đâm toạc tấm vải sương trắng làm cho người nhìn có cảm giác nao nao trước một cảnh đẹp mê hồn, như là cõi thần tiên giữa chốn phàm trần vậy. Bỗng dưng, những muồn phiền trong lòng tôi tan biến, những lúc đó tôi bỗng thấy yêu Pleiku, yêu mái trường của tôi lạ thường. Có những buổi chiều, tôi thường chạy từ nhà ra Biển Hồ ngắm mặt trời lặn. Những ánh nắng vàng chói của mặt trời hắt xuống nước hồ, làm nước hồ ánh lên như một viên ngọc bích sáng lòa giữa thiên nhiên. Những lúc đó tôi bất giác nhớ đến lời của nhạc sĩ Nguyễn Cường "Đôi mắt Pleiku biển hồ đây...".Thật tình, lúc đó tôi thấy Biển Hồ đẹp như đôi mắt của một cô gái, đầy long lanh và dịu dàng. Có đôi lúc tôi nghĩ, một ý nghĩ thật buồn cười, nhưng nếu đó là thật thì đó có lẽ sẽ là niềm hạnh phúc; tôi ước sau này tôi có được người yêu có đôi mắt long lanh như Biển Hồ kia.Thời cấp III của tôi về sau này cứ êm đềm trôi qua như thế.Rồi tôi vào đại học, đi xa Pleiku thân yêu, xa những con đường đầy quen thuộc, xa những cái gió khô hanh mùa đông, xa những cơn mưa tầm tả mùa hè, và xa Biển Hồ thơ mộng. Mỗi độ tết về, chiều nào tôi cũng chạy từ nhà ra Biển Hồ, chỉ để ngắm nhìn đôi mắt ấy, nó cứ lặp đi lặp lại như thế, riết thành thói quen trong tôi. Và có lẽ đôi mắt ấy sẽ đi cùng trái tim của tôi suốt cuộc đời. Thương lắm Pleiku đầy nỗi nhớ, đầy hoài niệm dấu yêu.


Theo hugogialai/pk24h.net

Read more...

chat

hinh anh que huong



  © Blogger templates ProBlogger Template by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP