Xin chào các bạn. Bài mới nhất: Luật của boy, girls cần phải biết. Bài tiếp theo: Ngày tớ và cậu gặp nhau.Chúc các bạn một ngày mới vui vẻ và hạnh phúc

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

NGƯỜI YÊU EM THẬT LÒNG

Lại một ngày mưa, mưa hè xối xả và ào ạt. Một buổi sáng như mọi buổi sáng, chỉ khác là sáng nay lạnh và nó được nghỉ học. Trà ngồi trong căn phòng tối một mình, ngắm nhìn căn phòng của nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, có lẽ lâu lắm rồi hiếm có khi cô ngồi một mình ngắm nhìn để nhận ra chính căn phòng của nó cũng có những vẻ đẹp nho nhỏ dễ thương như thế, một bức tranh cát be bé, một bức thư pháp nguệch ngoạc dán trên tường, một vài bông hoa ép xinh xinh và một bức hình của nó và… của anh.
Nó bật khóc, khóc ngay trong thời gian bài hát khoảng khắc cất lên nhẹ nhàng
:
"Lại một chiếc lá, cuối thu mỏng manh, lại một mình em, xót xa chờ anh
Chỉ còn đêm nay, mai lá kia rơi,
Khi mùa thu khuất nơi cuối trời, giọt nước mắt khô không lời…"
Nó yêu giai điệu bài hát này, chỉ có điều sao hôm nay nó buồn đến thế. Nó càng khóc nức nở, chưa bao giờ nó hình dung đựơc nỗi đau khi bị một người từ chối lại nhiều đến thế. Nó cùng học, cùng làm việc, cùng bên người ấy, chỉ có điều anh chưa bao giờ là của nó. Nó đọc ở đâu rằng tình cảm đơn phương mới là tình cảm lớn nhất, sâu sắc và cũng đau đớn nhất, tình yêu của nó đâu cần đáp lại, chỉ cần nó được yêu người đó. Vậy sao nó đau khổ nhường ấy, nó đấu tranh với chính bản thân nó, nó không đủ tàn nhẫn để cướp người ta ra khỏi một người con gái khác…
“Dường như con gái là thứ sinh linh khó hiểu và khó nắm bắt nhất trên đời, hành động của cô ta là hội tụ của những trăn trở, những hoài nghi, những tính toán, những dò xét và phải trả giá bằng biết bao đau đớn". Nó mỉm cười, dòng blog ấy nó viết trong khi nhận lời yêu Hưng.
Nó chưa bao giờ thực sự yêu, và nó cũng không muốn yêu khi nó chưa sẵn sàng nhưng nó nhận lời yêu Hưng khi nó vẫn nhung nhớ mối tình đơn phương không thành. Yêu để người ta thấy nó không cô đơn, yêu để nó có thể ngẩng đầu kiêu ngạo với đời và với người ta. Nó đâu biết rằng nó làm thế là tàn nhẫn với chính bản thân nó, và độc ác với anh - một người thực lòng yêu nó.
Anh đến, hôm qua nó và anh vừa cãi nhau, vì một chuyện giảm đơn, nó thích nghe ballad, còn anh lúc nào cũng mê say nhạc Trịnh “cổ quái” của anh. Sinh nhật anh tổ chức tại một quán nhạc Trịnh trữ tình, chỉ có điều thiếu nó.
Anh kéo nó ra :
- Sao em lại làm thể? Ít ra em cũng phải biết tôn trọng anh, tôn trọng bạn của anh? Anh không ép em phải làm điều em không muốn, nhưng em không thể hy sinh một lần vì anh sao?
- Sinh nhật anh, bạn bè anh sao lại phải kéo em vào? Cứ coi như em chẳng là ai với anh đi thì có sao? Anh làm thế chính là anh đang ép em làm điều em không muốn, anh không thấy à?
- Em! Em bắt đầu quá đáng rồi đấy, anh không ngờ em…
- Nếu anh không ngờ em thế thì chia tay đi! - Nó hét lên.
Anh sững sờ nhìn nó, nhìn rất lâu vào ánh mắt trong veo đang tức giận nhìn anh:
- Em à, em suy nghĩ kĩ đi, không phải em ích kỉ hay không tốt, nhưng trong tình yêu đôi lúc phải biết hy sinh, cho đi là nhận lại, còn trái tim em thuộc về ai nữa, anh không cần biết, anh chỉ cần biết trái tim anh yêu em và anh không hối hận với tình yêu đó, thế là đủ.

Anh lặng lẽ ra về, chưa bao giờ nó thấy anh đi thẫn thờ và cô đơn thế, trong một ngày mưa ảm đạm nhất trong tất cả các ngày mưa.
Tít, tít… Nó mở tin nhắn, là của anh “Anh nghĩ kĩ rồi, chúng mình chia tay, anh không ép em nếu em không muốn, ngay từ đầu em đã miễn cưỡng, anh không muốn em khổ sở, em cần thời gian, chào em, người anh yêu”
Nó thẫn thờ nhắn lại: “Cám ơn anh”
Không một cái ôm, không một nụ hôn tạm biệt, không một nụ cười. Dường như nó và anh yêu nhau nhưng chưa một lần thuộc về nhau. Anh quá kiêu ngạo còn nó cái tôi cao không kém, cộng thêm việc nó sẵn sàng ích kỉ, sẵn sàng làm anh đau. Nó thích trêu đùa trên nỗi đau ấy, nó muốn anh như một thứ giày vò và trả thù những cảm giác đau khổ mà nó nếm trải. Nhưng anh vẫn bên nó, an ủi nó.
Nó không cần nói nhiều, vì “Anh hiểu, anh yêu em bao nhiêu ngày tháng qua, thời gian dài hơn em yêu anh rất nhiều, anh đủ hiểu điều gì đang giày vò em, đang làm cho khoảng cách giữa chúng ta thêm lớn. Anh cảm nhận, anh biết, anh đau khổ vì anh không phải là người lấp đầy khoảng trống đang lặng lẽ rỉ máu trong trái tim em. Anh không đòi hỏi gì nhiều, anh chỉ ước mong sẽ bên em, sẽ là một ai đó đặc biệt hơn người khác, để em có thể dựa vào trong lúc em cần nhất, lúc em buồn nhất, lúc em cần có một ai đó chia sẻ. Hãy vững bước mà sống tốt, người yêu bé bỏng của anh”.
Nhưng hôm nay, tự nhiên nó muốn đi chơi, đi học, muốn phấn đấu. Giờ đây cuộc đời này là của nó, nó đứng một mình, nó tin chẳng có gì làm nó ngã được nữa, chia tay thì có sao, sao phải khóc lóc, phải yếu đuối. Nếu nó nghĩ đó là điều tốt thì sẽ tốt.

Nó lao vào học, trong đầu nó lúc này chỉ có những “ Quyền tự do” có những “Tinh thần pháp luật”, có những lí thuyết bất tận của Jonh Locker, của Monstesquio… Chỉ có những bản án dài bất tận, có những tranh chấp hình sự, dân sự, đất đai, môi trường. Nó cố gắng những gì nó làm được nó sẽ làm, không cần anh hay ai khác. Anh không là gì trong cuộc đời của nó, nó mường tượng cuộc sống của anh tẻ nhạt tư vấn cho mấy công ty, chạy theo những vụ án bất tận của anh. Cuộc sống của anh cũng đâu có lối ra, lại quay về với vòng xoáy của cuộc đời.
Cuộc đời đâu đến nỗi bất hạnh quá, nó lại tung tăng trên giảng đường đại học, quay về với cuộc sống trước đây. Những dòng blog lại đẹp và hạnh phúc “Em mặc áo dài trắng, em thướt tha, em lại ngồi ngắm từng chiếc lá xoay xoay và bay lên một khung trời xanh thăm thẳm và cao bất tận. Cứ nhìn nó đi, một ngày nào đó, em sẽ là chiếc lá ấy, vàng vọt, mỏng manh, nhưng em sẽ bay lên, chắc chắn sẽ bay lên, cứ chờ em nhé!”.
Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, ba tháng trôi qua và một năm học nhanh chóng kết thúc. Cuộc đời lại yên ả, chỉ đến khi Trà bàng hoàng phát hiện nó không thể yêu một ai khác, không thể rung động trước bất cứ ai tìm đến với nó. Đi đến liên hoan câu lạc bộ luật gia trẻ trong một quán café cực kì đẹp và sôi động, thấy người ta đi bên người yêu, nó mỉm cười, lòng nó nhẹ nhàng lạ thường. Đâu rồi cảm giác ghen ghét, ích kỉ, đâu rồi cái trống trải nuổi tiếc, đâu rồi cái hiểu thắng muốn giành giật? Sao nó thấy mọi thứ trôi qua nhanh thế và dễ dàng đến thế.
Nó leo lên nhảy với một điệu samba, từng bước chân di chuyển nhẹ nhàng, nó cuốn theo vũ điệu ấy bất tận, mê đắm, cuồng say và hoang dại, cả hội trường lặng im sững sờ, chỉ có nó và chàng vũ công. Vũ điệu của tình yêu rạo rực và bứt phá, là hiện thân của cả tốt đẹp và xấu xa. Tà váy bồng bềnh kéo lê theo những cái miết chân khao khát và quyến rũ, mái tóc dài óng ả buông nếp thả xuống bờ vai đang theo những bước lắc cực kì điêu luyện, nó như say đi trong men của âm nhạc và sự cô đơn.
Nó lại muốn bứt phá cuộc đời này, nó không muốn yên ả, nó không chấp nhận, nó là ai bây giờ, nó mãi đi tìm gì? Nó muốn cuốn hút người ta và đẩy người ta ra dễ dàng, nó luôn muốn nó độc tôn, muốn tất cả phải tôn thờ và theo sự sắp xếp dưới bàn tay nó. Trừ một người là anh. Nó không chấp nhận sao một người như anh lại từ bỏ nó dễ dàng đến thế, nó cố chôn vùi hình ảnh anh đi. Nó lấp đi nụ cười, ánh mắt, lấp đi vòng tay anh ấm áp, nó lấp khao khát trong lòng, lấp đi nỗi nhớ anh đến cồn cào. Nó lấp đi khao khát cần anh bên nó, không phải như một người thay thế.

Nó càng bật khóc, vũ điệu càng điên cuồng trong những cái xoay đến đỉnh điểm, nó không làm chủ được nữa, có một con người nào đó đang nhảy thay những bước chân của nó. Khi nó phát hiện ra nó yêu thì quá muộn, một lần nữa nó đánh mất một thứ nó biết là quý giá nhất trên đời. Chính anh là người kéo nó ra khỏi biết bao buồn khổ, là người cứu cuộc sống nó lại lần nữa. Tại sao chính anh lại là người ra đi? Anh có hiểu được những gì anh đã hứa? Cả thế giới này có thể quay mặt với nó, ngoại trừ một người không thể làm thế, một người không là gì với thế giới nhưng là cả thế giới với nó.
Nó khóc cho từng đêm mưa nó lặng lẽ ngồi nhìn bóng tối, từng ngày mưa nó nhìn trời mà thấy cái bóng anh giữa ngày ảm đạm. Nó khóc cho từng nỗi đau cố nén, tiếng nấc nghẹn ngào.
Một bàn tay khác đang nắm lấy tay nó trong bước đệm xoay cuối cùng của vũ điệu Samba, nắm giữ khoảng khắc cuối cùng trong khoảng khắc nước mắt nó trào dâng. Một vòng tay nào đó ôm ngang eo nó ấm áp, dịu dàng, mạnh mẽ và quen thuộc. Một hơi thở nào đó chạm vào nó ấm nồng và bùi ngùi. Một ai đó ôm chặt lấy nó sau bước xoay cuối cùng, một giây phút nức nở mà ai đó thì thầm với nó: “Anh đây, chưa bao giờ anh rời bỏ em, anh về với em, Trà à!”
Những dòng blog vẫn viết :“…Nếu một người yêu bạn thật lòng, sẽ không bao giờ rời bỏ bạn cho dù bạn đau khổ nhất hay hạnh phúc nhất, chỉ có điều trái tim bạn có đủ tinh tế để nhận ra điều đó hay không, dù chỉ một lần thôi… Chỉ đến một ngày trời nắng nóng người ta mới biết khao khát những cơn mưa…”
THEO 24H

Read more...

LẼ NÀO CÒN YÊU

Những ngày tháng sáu nóng như nung này em chợt nhớ anh da diết. Lật lại trang nhật ký cũ, những kỷ niệm ùa về khắc khoải. Giờ này chẳng biết anh đang làm gì… Có khi nào anh cũng miên man nhớ lại tháng ngày tươi đẹp ấy như em?
Tháng 6 mùa thi. Hai đứa mình đã cùng đi qua những ngày ôn thi miệt mài vất vả. Vất vả nhưng vui. Đó cũng là những ngày em hạnh phúc đón nhận tiếng yêu đầu tiên…

Còn nhớ mỗi sáng em đều dậy thật sớm, giữ lời hứa gọi điện cho anh dậy học cùng. Ở hai đầu dây điện thoại, lắng nghe giọng anh ngái ngủ, yêu yêu, em khẽ mỉm cười.
Buổi chiều mình gặp nhau ở lớp học thêm. Hai cái đầu lại mải mê với những phương trình, những bài toán. Vui vô cùng là khi anh nheo mắt, say sưa giảng giải cho em một bài em không hiểu. Vui vô cùng là khi anh đăm chiêu gặm đầu bút chì, lắng nghe cô giáo giảng bài. Chiếc bút chì của em đã in cả dấu vết của anh - vết răng mờ mờ, nhưng dễ thương…
Còn nhớ những trưa nắng gắt, anh không quản đường xa tới đón em đi học. Con đường dài ba, bốn cây số. Tiếng hai đứa nói cười ríu rít trưa hè. Giọt mồ hôi bám trên lưng áo anh, em thương biết mấy…Những ngày tháng cuối cùng của tuổi học trò, em và anh sống thật vô tư, thật hạnh phúc. Bây giờ nhớ lại, em tiếc đến cháy lòng. Một chút hờn giận vu vơ. Một cái nắm tay vụng về. Nụ hôn đầu lóng ngóng… Tất cả như một thước phim quay chậm, tưởng vẫn quanh đây mà đã xa vời…
Thế rồi tháng sáu đi qua. Mùa thi khép lại. Tình yêu hai đứa chớm nở, dại khờ và chân thật như trang giấy trắng trong. Chúng mình cùng đậu đại học. Niềm hạnh phúc vô bờ. Em cứ ngỡ cả hai sẽ cùng bắt đầu một trang đời tươi sáng, cùng có nhau…
Nhưng đời sinh viên mở ra bao nhiêu trải nghiệm, bao điều mới lạ. Thế giới của anh và em dần cách xa nhau. Khoảng trời riêng của anh ngày càng rộng lớn. Mà trái tim em lại đòi hỏi quá nhiều…
Tháng sáu năm sau. Em choáng váng khi vô tình nhìn thấy anh chở một người con gái khác. Chiếc xe xa lạ. Người con gái lạ. Và anh, xa lạ.
Anh ngượng ngùng giả thích. Em ngượng ngùng lắng nghe. Góc phố đêm thưa người, không gian sao vô cùng ngột ngạt.
Và từ ấy, em đã không còn trọn vẹn tin tưởng. Anh dường như cũng chẳng còn trọn vẹn yêu thương. Tình cảm cứ nhạt nhòa dần. Không một lời chia tay, mà rồi tan vỡ…Em cũng muốn đón nhận một tình yêu mới, khỏa lấp đi nỗi trống trải cô đơn. Nhưng lạ lắm anh ạ, chưa thể nào mở lòng. Em vùi mình vào việc học, vùi mình vào những kế hoạch dài ngày. Hình bóng anh nhòe dần, nhòe dần. Nhưng em chưa thể quên.
Có khi, sáng tinh mơ em nhận được tin nhắn từ anh. Một lời chúc dịu dàng. Em cười. Nhưng chẳng thấy vui nhiều. Anh đang ở cách xa em nửa vòng trái đất. Giữa hai đứa có lẽ chẳng có gì nhiều để mà hi vọng. Ngày lên đường, anh đã chẳng nói hai đứa mình mãi mãi bạn thân? Vâng. Bạn thân. Em vẫn muốn được là người đầu tiên anh san sẻ một nỗi niềm tâm sự. Vẫn muốn được là người đầu tiên anh gọi điện lúc ở sân bay về. Nhưng chỉ có thế thôi, phải không anh…
Em ước đến một lúc nào đó, em sẽ nhớ về những kỷ niệm cũ một cách bình lặng và nhẹ nhàng hơn. Không còn chút cay mắt bâng khuâng khi mơ hồ thương nhớ. Không còn chút hi vọng mong manh cho một thứ gì đã vỡ. Không còn lạnh lùng từ chối những tiếng yêu…
Nhưng bây giờ thì em chưa thể làm được điều đó. Con bạn thân mắng em ngốc nghếch, khờ dại. Nó hỏi em, hay em còn muốn đợi anh quay về? Em lặng im không nói. Không thể trả lời… Lẽ nào, em vẫn chưa hết yêu anh, chưa hết hi vọng và chờ đợi một ngày trở lại?
Câu hỏi em chưa tìm được tiếng trả lời. Mà tháng sáu lại sắp trôi qua rồi anh ạ….
the0 24h

Read more...

chat

hinh anh que huong



  © Blogger templates ProBlogger Template by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP