Xin chào các bạn. Bài mới nhất: Luật của boy, girls cần phải biết. Bài tiếp theo: Ngày tớ và cậu gặp nhau.Chúc các bạn một ngày mới vui vẻ và hạnh phúc

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

ƯỚC MƠ THẦM LẶNG

(Dân trí) - Đã hai ngày rồi mưa không dứt. Tối rồi mà ba vẫn chưa về. Nhà lại cúp điện. Ngoài ngọn nến leo lét, xung quanh chỉ toàn màu đen, tự nhiên tôi thấy sợ. Mà sợ gì chứ? Đây là nhà của mình mà, tôi đã phải tự an ủi như thế rất nhiều lần.
Nhớ lại mấy năm về trước, cũng là một ngày mưa, mẹ đã khóc rất nhiều rồi chạy lẫn khuất trong màn mưa. Trong ngôi nhà nhỏ, ba chị em ngồi co ro nơi góc giường, nhìn bàn ghế ngã đổ, chén bát tứ tung. Ngoài tiếng mưa, lâu lâu ba lại la lớn lên trong giấc ngủ: “Đi cho hết… tụi mày chết hết đi”. Không đứa nào dám khóc thành tiếng nhưng nước mắt cứ tuôn trào.
Ngày đó tôi chỉ là một cô bé 7 tuổi, thật sự chưa thể hiểu nổi gia đình mình đã bắt đầu rạn nứt. Sau này lớn lên một chút tôi mới hiểu mẹ phải đi không phải vì không thương chị em tôi mà vì không còn chịu nổi ba nữa.
Ba đi làm nhưng về nhà thì lúc nào cũng say. Say vào ba lại quậy phá, chửi, đuổi. Mặc dù lúc tỉnh ba là một người rất yêu vợ, thương con, chỉ có lúc say ba mới là người khác. Những lúc như thế chị em tôi đều rất sợ, có lúc phải chui xuống sàn trốn. Cũng vì không chịu nổi cảnh đó, mẹ đã phải đi, mặc dù mẹ không đi luôn nhưng lâu lâu mẹ mới về một lần. Đối với những đứa trẻ như chị em tôi, khoảng thời gian vắng mẹ đó đã là quá dài. Tôi là em út, lại hay khóc đòi mẹ, mỗi lúc nhớ mẹ tôi luôn khóc lóc, hai chị lại dắt tôi xuống mé sông trước nhà, nơi có đám lá bụp bé ngồi đợi mẹ. Các chị nói ngồi ở đây có thể thấy được cây cầu ở đằng xa kia. Và nếu mẹ có về, chị em mình sẽ chạy đi đón mẹ. Vậy là ngày nào ba chị em cũng xuống ôm thân cây dừa nước mà nhìn đợi mẹ.

Rồi mẹ cũng về, mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc, tôi luôn ôm mẹ thật chặt với mong muốn mẹ đừng đi nữa. Nhưng rồi vì hoàn cảnh mẹ vẫn phải đi. Ba chị em cầm tay nhau rơm rớm nước mặt nhìn theo mãi, theo mãi đến khi nào không còn nhìn thấy mẹ nữa mới thôi. Mẹ đi nhưng trong lòng cũng nặng trĩu, không dám quay lại mà chỉ cố bước thật nhanh…

Cứ như thế ba chị em tôi lớn lên với chung một nỗi buồn và bao điều mong ước… Ba thì vẫn say, tuy không quậy phá như trước nữa nhưng vẫn đi sớm về khuya. Mẹ cũng thế, lại về với chị em tôi rồi lại đi xa.

Rồi thời gian trôi, chị hai rồi đến chị ba đi lấy chồng. Ngôi nhà quạnh vắng giờ chỉ còn mỗi tôi. Người bạn duy nhất của tôi là cuốn nhật ký…

Mùa hè nào cũng vậy, nắng thì gay gắt, mưa thì dầm dề. Tôi không thích mùa hè chút nào, thậm chí còn ghét nữa. Vì sao ư? Vì đó là khoảng thời gian tôi ở nhà nhiều nhất. Tôi rất yêu ngôi nhà này nhưng tôi lại thấy cô đơn và rất buồn ở đây. Chẳng ai trò chuyện, chẳng ai la rầy. Nếu còn học dù gì cũng có bạn bè, có thầy cô, nhìn thấy được nhiều người xung quanh mình. Đôi khi được cười thật vui, được quên đi sự cô đơn, trống trải trong lòng.

Nhưng ở nhà thì khác, ngoài con chó nhỏ, chẳng có ai nữa. Những lúc trời mưa và cúp điện như thế này thật sự tôi rất sợ. Tôi đã phải nói chuyện với con chó để quên đi buồn. Nghe có vẻ hơi khùng nhưng đó là thật. Tuy nó không hiểu được những gì tôi nói nhưng nó là người duy nhất chịu lắng nghe tôi.

Nếu được ước tôi sẽ ước ngay rằng hãy cho tôi có được một gia đình, như bao gia đình khác. Trong nhà lúc nào cũng được thấy mẹ, thấy ba. Được nói chuyện, được ăn cơm chung, được quan tâm, chăm sóc. Có đôi lúc tôi rất thèm được nghe ba, mẹ la rầy những khi mình làm sai. Nhưng điều ước chỉ có trong truyện cổ tích chứ ngoài đời làm sao mà có thật?
Nghỉ hè, các bạn của tôi ai cũng vui, ai cũng thích, có đứa còn được ba mẹ đưa đi chơi… Còn tôi thấy mùa hè là một điều không mong đợi vì tôi phải ở một mình, không ai nói cho tôi nghe mà cũng không có ai để nghe tôi nói. Nhà này đối với ba giống chỗ để ngủ hơn là để ở. Ba đâu có biết là con gái cũng rất cần ba đâu.

Con đã phải ở một mình khi xung quanh chẳng có ngôi nhà nào khác. Con đã nói không biết sợ nhưng thật sự thì rất sợ. Con không bao giờ trách ba mẹ, con chỉ muốn hỏi: “Có bao giờ ba mẹ hiểu được những mong ước rất bình thường của con không? Con đã cố gắng rất nhiều với hy vọng sẽ vá lại được mảnh vỡ gia đình. Nhưng một cô bé 17 tuổi như con thật sự không đủ sức. Càng cố chỉ càng mệt mỏi và thất vọng thôi”.

Đêm nay lại là một đêm dài, ngước lên nhìn trời vẫn là một màu đen, mưa vẫn không dứt. Đâu đó trong bụi lá cây có tiếng chim kêu lạc bầy buồn da diết trong tiếng thở dài tôi lại ước: Giá như mùa hè đứng bao giờ đến thì nỗi buồn của tôi chỉ còn lại một nửa. Giá như mẹ lại về...


Trần Xuân MyLớp 12k2 - PTTH Châu Thành, ấp Hòa Thạnh, xã Minh Hòa, Châu Thành, Kiên Giang

Read more...

chat

hinh anh que huong



  © Blogger templates ProBlogger Template by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP