Xin chào các bạn. Bài mới nhất: Luật của boy, girls cần phải biết. Bài tiếp theo: Ngày tớ và cậu gặp nhau.Chúc các bạn một ngày mới vui vẻ và hạnh phúc

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

MÙA CÚC QUỲ QUÊ TÔI.

Cuối tháng chín, sang tháng mười, tháng mười một kéo dài đến gần Tết là lúc những đóa hoa
nắng vàng cúc quỳ ỏ Tây Nguyên nở bung, rực cả một khoảng không gian rộng lớn.

Những con đường của mảnh đất Gia Lai hay Đăk Lăk xuộm vàng đầy sức quyến rũ của một loài hoa dại, không có ai trồng mà cứ sau mỗi trận mưa, nó lại mọc lan tràn. Trong sắc thu cao nguyên xác xơ, cúc quỳ giống như một sự bứt phá mạnh mẽ, thoát khỏi sự tiêu điều của cảnh vật xung quanh để vươn lên thật sức sống. Màu vàng cúc quỳ cứ lan tràn ra mãi, từ con đường, hàng rào đến những mảnh đất nhỏ bỏ không sau nhà, là thiên đường hoa vàng sóng sánh, làm rạng ngời cả một Tây Nguyên đất đỏ hanh nồng.
Cúc quỳ giản dị và tự nhiên như tên gọi. Đi qua những vạt hoa tràn đầy thoảng mùi nồng nồng, đăng đắng và ngai ngái đến khó có thể quên. Mùa cúc quỳ đã đi vào tuổi thơ của nhiều người con Tây Nguyên như một sự mời gọi cảm giác thơ ngây, hái những bông cúc quỳ chơi trò chơi trẻ dại. Vẻ đẹp hoang dại của cúc quỳ hút những tay săn ảnh đến với mảnh đât Tây Nguyên. Cúc quỳ đẹp một vẻ đẹp riêng rất Tây Nguyên, mạnh mẽ, đầy sức quyến rũ.
Đến Tây Nguyên vào dịp cuối năm bạn sẽ được ngắm nhìn cả một vùng vàng rực của cúc quỳ, thỏa sức sáng tạo với những bông hoa đẹp mộc mạc và đầy xúc cảm này.

Hải Lưu
Vietbao (Theo: simplevietnam)
Lần đầu tiên có dịp lên Đăklắc, và Gia Lai cảm giác đầu tiên của tôi là cái nắng vàng! Nắng ở đây dường như vàng hơn, trong hơn và đẹp hơn ở nhiều nơi khác. Thời tiết tháng 11 như một cô gái đẹp nhưng hay dỗi hờn: trời mát mẻ, nắng hây hây , gió nhẹ nhưng thoắt nắng lại thoắt mưa... Và ấn tượng đặc biệt nhất đối với tôi là hoa Cúc quỳ. Dường như đất mẹ bazdan mầu mỡ đã thổi sức sống vào những dãy Cúc quỳ rực rỡ hai bên đường! Bài viết của Quỳnh Như đã nói hộ cảm xúc của tôi về hoa Cúc Quỳ :
Không biết có nơi nào cũng mọc loài hoa bình dị mà rực rỡ như cúc quỳ Tây Nguyên của tôi? Những ngọn núi, những thung lũng, những triền đồi bạt ngàn hoang dại, gió cuốn thành lớp lớp sóng hoa vàng. Mỏng manh mà mãnh liệt. Trong mỗi bông hoa cúc quỳ vàng, có phải đang đập nhịp trái tim yêu tha thiết ...
Đã nở rồi, những cánh cúc quỳ mỏng manh.Người xưa kể rằng, nàng Bờ Nga Ang, người con gái Ja-rai duyên dáng, không may trở thành nô lệ. Chàng dũng sĩ của nàng đã vượt bảy sông, bảy núi, bảy rừng đi tìm người yêu, nhưng tìm được nàng, khi cùng nàng trở về chỉ mới nhìn thấy bóng núi thân thuộc thì nàng đã kiệt sức. Theo ước nguyện của nàng, chàng nuốt đau thương vào ngực, đưa thi thể người yêu lên dàn lửa, rồi lên đỉnh núi cao nhất, gửi nắm tro tàn nhờ gió đưa về quê nhà. Mỗi hạt tro về với đất mẹ lại hồi sinh, nảy thành chồi non, đâm cành đơm nụ, bung hoa... Đó là hoa Bờ Nga Ang, tên của người con gái...Người thời nay nhìn hoa, thấy tiềm ẩn trong những cánh hoa mong manh ấy là một sức sống bền bỉ, mãnh liệt. Hoa như của phận nghèo, không dám chen chân những nơi đất đai màu mỡ. Nơi đất khô cằn, đồi cao, ven rừng, ven suối... một nhánh bén rễ vượt lên rồi thành vạt, thành dải tựa vào nhau. Cách tồn tại của hoa, sắc màu của hoa cứ như một lời đồng cảm với phận nghèo. Mà cũng lạ, giữa cái lạnh cao nguyên, gặp màu hoa thấy ấm.Tôi yêu cúc quỳ vì ở loài hoa ấy, mọi thứ đều được đẩy đến đỉnh điểm, không có sự nửa vời. Lá xanh, thì xanh đến thẫm lại. Hoa vàng thì vàng chói lọi, như gom vào đó mọi sợi nắng trời. Dù phát, dù đốt, dù cái kiệt khát của mùa khô có làm cúc quỳ gục xuống, thì chỉ là để đợi mùa mưa, cơn mưa đầu mùa dứt, mầm sống lại bật lên rời rợi. Và những cơn gió chạy trên thảo nguyên như ngựa lồng, cũng chỉ làm cúc quỳ thêm kiêu hãnh bừng lên mà thôi. Tôi yêu mùi hương của loài hoa ấy, hơi hăng hắc, đăng đắng, mà dịu dàng tinh khiết như khí trời, cái mùi của đồng cỏ, của sương mai, của nắng, của đất bazan. Nó gợi cho người ta cảm giác thanh lọc, hoài niệm.Không biết có nơi nào nhiều cúc quỳ như Tây Nguyên của tôi. Cúc quỳ có mặt ở mọi nơi, có lần giấc mơ của tôi vàng rực một màu cúc quỳ. Cúc quỳ vô tư đến mức có khi làm người ta bực mình vì chỉ cần lơ là một chút là cúc quỳ lấn vào tận sân nhà, không chịu bằng lòng chỉ là loài hoa tô điểm cho hàng rào, làm sinh động cho đồng cỏ, thêm sắc màu cho những con đường ngàn ngàn cỏ hoa. Và khi gió bắt đầu chạy ràn rạt trên đồng cỏ thì chỉ cần bẵng đi một chút là cúc quỳ đã đồng loạt nở bung. Một sáng ra đường, bất ngờ thấy sắc vàng ấm áp, biết là những cơn gió lạnh sắp về, đã chớm mùa khô, và hơi xuân đã ẩn mình đâu đó.Không biết có nơi nào cũng mọc loài hoa bình dị mà rực rỡ như cúc quỳ Tây Nguyên của tôi? Những ngọn núi, những thung lũng, những triền đồi bạt ngàn hoang dại, gió cuốn thành lớp lớp sóng hoa vàng. Mỏng manh mà mãnh liệt. Trong mỗi bông hoa cúc quỳ vàng, có phải đang đập nhịp trái tim yêu tha thiết của nàng Bờ Nga Ang?Về mà thương, ơi cúc quỳ...
Quỳnh Như (Theo Phương Hạ)

Read more...

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

ƯỚC MƠ THẦM LẶNG

(Dân trí) - Đã hai ngày rồi mưa không dứt. Tối rồi mà ba vẫn chưa về. Nhà lại cúp điện. Ngoài ngọn nến leo lét, xung quanh chỉ toàn màu đen, tự nhiên tôi thấy sợ. Mà sợ gì chứ? Đây là nhà của mình mà, tôi đã phải tự an ủi như thế rất nhiều lần.
Nhớ lại mấy năm về trước, cũng là một ngày mưa, mẹ đã khóc rất nhiều rồi chạy lẫn khuất trong màn mưa. Trong ngôi nhà nhỏ, ba chị em ngồi co ro nơi góc giường, nhìn bàn ghế ngã đổ, chén bát tứ tung. Ngoài tiếng mưa, lâu lâu ba lại la lớn lên trong giấc ngủ: “Đi cho hết… tụi mày chết hết đi”. Không đứa nào dám khóc thành tiếng nhưng nước mắt cứ tuôn trào.
Ngày đó tôi chỉ là một cô bé 7 tuổi, thật sự chưa thể hiểu nổi gia đình mình đã bắt đầu rạn nứt. Sau này lớn lên một chút tôi mới hiểu mẹ phải đi không phải vì không thương chị em tôi mà vì không còn chịu nổi ba nữa.
Ba đi làm nhưng về nhà thì lúc nào cũng say. Say vào ba lại quậy phá, chửi, đuổi. Mặc dù lúc tỉnh ba là một người rất yêu vợ, thương con, chỉ có lúc say ba mới là người khác. Những lúc như thế chị em tôi đều rất sợ, có lúc phải chui xuống sàn trốn. Cũng vì không chịu nổi cảnh đó, mẹ đã phải đi, mặc dù mẹ không đi luôn nhưng lâu lâu mẹ mới về một lần. Đối với những đứa trẻ như chị em tôi, khoảng thời gian vắng mẹ đó đã là quá dài. Tôi là em út, lại hay khóc đòi mẹ, mỗi lúc nhớ mẹ tôi luôn khóc lóc, hai chị lại dắt tôi xuống mé sông trước nhà, nơi có đám lá bụp bé ngồi đợi mẹ. Các chị nói ngồi ở đây có thể thấy được cây cầu ở đằng xa kia. Và nếu mẹ có về, chị em mình sẽ chạy đi đón mẹ. Vậy là ngày nào ba chị em cũng xuống ôm thân cây dừa nước mà nhìn đợi mẹ.

Rồi mẹ cũng về, mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc, tôi luôn ôm mẹ thật chặt với mong muốn mẹ đừng đi nữa. Nhưng rồi vì hoàn cảnh mẹ vẫn phải đi. Ba chị em cầm tay nhau rơm rớm nước mặt nhìn theo mãi, theo mãi đến khi nào không còn nhìn thấy mẹ nữa mới thôi. Mẹ đi nhưng trong lòng cũng nặng trĩu, không dám quay lại mà chỉ cố bước thật nhanh…

Cứ như thế ba chị em tôi lớn lên với chung một nỗi buồn và bao điều mong ước… Ba thì vẫn say, tuy không quậy phá như trước nữa nhưng vẫn đi sớm về khuya. Mẹ cũng thế, lại về với chị em tôi rồi lại đi xa.

Rồi thời gian trôi, chị hai rồi đến chị ba đi lấy chồng. Ngôi nhà quạnh vắng giờ chỉ còn mỗi tôi. Người bạn duy nhất của tôi là cuốn nhật ký…

Mùa hè nào cũng vậy, nắng thì gay gắt, mưa thì dầm dề. Tôi không thích mùa hè chút nào, thậm chí còn ghét nữa. Vì sao ư? Vì đó là khoảng thời gian tôi ở nhà nhiều nhất. Tôi rất yêu ngôi nhà này nhưng tôi lại thấy cô đơn và rất buồn ở đây. Chẳng ai trò chuyện, chẳng ai la rầy. Nếu còn học dù gì cũng có bạn bè, có thầy cô, nhìn thấy được nhiều người xung quanh mình. Đôi khi được cười thật vui, được quên đi sự cô đơn, trống trải trong lòng.

Nhưng ở nhà thì khác, ngoài con chó nhỏ, chẳng có ai nữa. Những lúc trời mưa và cúp điện như thế này thật sự tôi rất sợ. Tôi đã phải nói chuyện với con chó để quên đi buồn. Nghe có vẻ hơi khùng nhưng đó là thật. Tuy nó không hiểu được những gì tôi nói nhưng nó là người duy nhất chịu lắng nghe tôi.

Nếu được ước tôi sẽ ước ngay rằng hãy cho tôi có được một gia đình, như bao gia đình khác. Trong nhà lúc nào cũng được thấy mẹ, thấy ba. Được nói chuyện, được ăn cơm chung, được quan tâm, chăm sóc. Có đôi lúc tôi rất thèm được nghe ba, mẹ la rầy những khi mình làm sai. Nhưng điều ước chỉ có trong truyện cổ tích chứ ngoài đời làm sao mà có thật?
Nghỉ hè, các bạn của tôi ai cũng vui, ai cũng thích, có đứa còn được ba mẹ đưa đi chơi… Còn tôi thấy mùa hè là một điều không mong đợi vì tôi phải ở một mình, không ai nói cho tôi nghe mà cũng không có ai để nghe tôi nói. Nhà này đối với ba giống chỗ để ngủ hơn là để ở. Ba đâu có biết là con gái cũng rất cần ba đâu.

Con đã phải ở một mình khi xung quanh chẳng có ngôi nhà nào khác. Con đã nói không biết sợ nhưng thật sự thì rất sợ. Con không bao giờ trách ba mẹ, con chỉ muốn hỏi: “Có bao giờ ba mẹ hiểu được những mong ước rất bình thường của con không? Con đã cố gắng rất nhiều với hy vọng sẽ vá lại được mảnh vỡ gia đình. Nhưng một cô bé 17 tuổi như con thật sự không đủ sức. Càng cố chỉ càng mệt mỏi và thất vọng thôi”.

Đêm nay lại là một đêm dài, ngước lên nhìn trời vẫn là một màu đen, mưa vẫn không dứt. Đâu đó trong bụi lá cây có tiếng chim kêu lạc bầy buồn da diết trong tiếng thở dài tôi lại ước: Giá như mùa hè đứng bao giờ đến thì nỗi buồn của tôi chỉ còn lại một nửa. Giá như mẹ lại về...


Trần Xuân MyLớp 12k2 - PTTH Châu Thành, ấp Hòa Thạnh, xã Minh Hòa, Châu Thành, Kiên Giang

Read more...

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2009

CƠ HỘI EM HÃY GIỮ CHO RIÊNG MÌNH

Tháng 4 rồi. Vậy là đã gần qua cái mùa xuân ngày đầu tôi gặp em, và trời sài gòn đang giao mùa giữa cái nắng không thể chê vào đâu được thêm vào đó là những cơn mưa đầu mùa làm cho cái cảm giác không có em bên cạnh thật là niềm trống vắng đối với anh, chỉ hơn 1 năm nữa anh sẽ đi du học ở Australja rồi nên cái ngày ước mơ xây dựng gia đình hạnh phúc có anh và em thật trở nên xa vời, mặc dù nó có thể thay đổi được nếu anh có cơ hội được giải thích với em, nhưng cái cơ hội đó em hãy giữ cho riêng mình em nhé vì anh cũng đã quá mệt mỏi trong những tháng ngày qua rồi, đây là những lời tâm sự từ trái tim anh trước khi xa Việt Nam và đi tìm tương lai cho riêng mình, dẫu biết em không còn ở bên cạnh anh


Cái mùa se se lạnh, mùa mà cây cối rụng lá, bỏ đi những gì cũ kĩ để nghỉ ngơi qua một mùa đông giá lạnh và chờ đón đến mùa xuân - mùa đâm chồi nảy lộc.
Con người cũng vậy, mỗi mùa đều chờ đón để mong được lột xác, để đón đợi những điều mới mẻ, mong tương lai sáng tươi.
Mùa Xuân, tiết trời lành lạnh. Cái lạnh của mùa xuân không tê tái, dữ dội mà nó cứ làm ta gai gai, nao lòng. Mùa xuân cứ làm người ta phải trông mong, ngóng đợi, ngóng đợi tình yêu thương.
Người ta thường nói: "Một năm bắt đầu bằng mùa xuân, đời người bắt đầu bằng tuổi trẻ". Nhưng đối với tôi nó thật là đặc biệt khi tôi gặp em.Mùa xuân cũng là những chuỗi dài mới mẻ. Bắt đầu là học sinh, cấp 1 rồi đến cấp 2, cấp 3. Rồi một tân sinh viên. Sau đó là đến khi tôi có kết quả thông báo được đi du học,Cuộc đời đã có biết bao thay đổi với mỗi mùa xuân đã đi qua. Đời ta còn thay đổi hơn vì mùa thu như một sự gắn kết, gắn kết con người ta lại với nhau, để thấy đời còn cần nhau. Chính vì vậy mùa xuân được gọi là mùa cưới, mùa của hạnh phúc.
Không còn những đám mây lang thang mùa hạ, trời không cao và rộng rãi nữa. Mùa xuân bình lặng. Qua những ồn ào nào nhiệt của mùa xuân sum vầy, mùa hạ nắng rực hay mùa đông lạnh tê lòng. Mùa xuân thật đặc biệt.
Giờ chỉ còn lác đác vài cánh chim trời. Chim cũng bay mỏi cánh, con người ta cũng chồn chân, muốn tìm cho mình chỗ ẩn náu, tìm cho mình một tổ ấm riêng. Tuổi trẻ, tiền bạc hay danh vọng rồi cũng tiêu tan. Những vật ngoài thân rồi cũng sẽ mất, con người ta chợt nhận ra mình cần một cái gì vững chắc. Đó là lúc nhận thức được tuổi trẻ đã, đang và sẽ qua đi, hạnh phúc hay khổ đau đều đã nếm trải. Mệt mỏi và cô đơn vì những lo toan cơm, áo, gạo, tiền... người ta cảm thấy cần lắm cái gọi là mái ấm. Và mỗi người gắng sức tìm một nửa của riêng mình, để cùng nhau xây tổ ấm.
Mùa xuân là cái nắm tay nhẹ nhàng, nụ cười còn e ấp. Là cùng nhau dạo bước trên những con đường lá vàng rơi, lãng mạn và ấm áp. Là những tất bật của xem ngày trạm ngõ, ăn hỏi rồi đến một đám cưới hạnh phúc. Là những tấm thiệp mời, là những lần tụ họp rồi tổng kết những bè bạn có nơi có chốn. Là lúc ta nhìn lại mình. Có chút sốt ruôt, có chút chờ đợi ngày tình yêu của mình.
Còn gì đẹp hơn ngày ta bên nhau. Ngày tất bật tìm địa điểm đẹp chụp ảnh cưới. Là khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời, ngày mình có nhau.
Mùa xuân, mùa ghi dấu hay cho ta biết cái tình cảm thật sự, vĩnh cửu. Là mùa ta tìm thấy nhau, cùng nhau xây đắp hạnh phúc.
Tuần trăng mật mùa xuân, mình thêm hiểu nhau, mình nhận ra cái lẽ sống không thể thiếu nhau. Rồi về với thực tại, gặp gỡ bạn bè, lại mặt họ hàng hai bên gia đình. Là những lời ấm áp, tình cảm của bề trên với cô dâu, chú rể. Mình càng thêm yêu cái truyền thống gia đình đẹp đẽ của người Việt: gia đình bao giờ cũng là cái gốc.
Mùa xuân, em và anh đều biết chúng mình cần gì. Nguyện cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, mình vững bước bên nhau để xây dựng tổ ấm, để chờ tiếng trẻ thơ bi bô, nuôi dậy và chờ đợi ngày con khôn lớn - ngày mùa thu, ngày đại gia đình mình sẽ có thêm gia đình nhỏ nữa.
Mình nguyện bốn mùa gắn bó để luôn ấm áp trong tình yêu thương, để cùng nhau vượt qua tất cả. Cám ơn mùa xuân, mùa tình yêu và hạnh phúc, mùa em tìm thấy anh, anh tìm thấy em và mình tìm thấy nhau.
ANH VŨ

Read more...

chat

hinh anh que huong



  © Blogger templates ProBlogger Template by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP