Xin chào các bạn. Bài mới nhất: Luật của boy, girls cần phải biết. Bài tiếp theo: Ngày tớ và cậu gặp nhau.Chúc các bạn một ngày mới vui vẻ và hạnh phúc

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2009

Đừng có giận anh



Em nhớ có lần băn khoăn hỏi anh: Yêu anh em chưa giận dỗi lần nào. Như thế có phải là bất thường không? Hay là chúng mình giận nhau đi!

Anh cười tít mắt: Hâm à! Giận dỗi làm gì cho mệt. Tớ thấy chả có lí do gì để giận cả. Chúng mình lúc nào cũng vui vẻ thế này chẳng thích hơn sao?!

Uh, tính em là thế. Chẳng giận ai lâu bao giờ. Hỏi em có kẻ thù không? Em sẽ trả lời ngay tắp lự mà không đắn đo - rằng "Không". Giận người yêu thì lại càng không. Đôi khi em không hiểu nổi khi nghe ai đó kể chuyện những người yêu nhau mà giận nhau như cơm bữa. Người yêu đến muộn 1 chút - Giận. Gọi điện thoại thấy tắt máy - Giận. Chỉ vì 1 câu nói ngớ ngẩn nào đó - cũng giận. Rồi chuyện bé xé ra to, có khi giận nhau cả mấy ngày liền. Sáng làm lành - chiều lại giận... Em thì em gầy còm, em chả có sức mà giận lắm thế! Em thấy con bạn em giận người yêu rồi. Chính nó là người gây sự, thế mà nó có sung sướng gì đâu. Ăn miếng không ngon, suốt ngày khư khư cái điện thoại chờ “hắn ta” (nó gọi người yêu nó như thế những lúc giận) gọi đến làm lành. Hết thở vắn lại than dài… Đêm thì thức rõ khuya (chắc vì vừa tức vừa nhớ không ngủ được), lọ mọ như bà già… Thế có phải là chuốc lấy cái bực mình vào thân không?!

Em chả dại. Nếu có tức chuyện gì đó, em cũng chỉ ngúng nguẩy, phụng phịu 1 tẹo rồi thôi. Ghê gớm hơn thì cũng là “Em sắp điên lên đây. Em sắp điên lên đây”, hay xổ ra một tràng ngôn ngữ thổ dân không hiểu là âm thanh gì kiểu “cả vú lấp miệng em” mà anh nói ấy. Mỗi khi thấy em xụ mặt xuống, dẩu môi ra là anh lại tít mắt lại: “Giận kìa. Giận kìa. Chả giống tí nào!”. Thế là lại cười khì khì. Hoà cả làng. Em chỉ nghĩ đơn giản thế này thôi - cuộc sống có ti tỉ điều khiến mình điên đầu rồi, về với người yêu lại gặp 1 bộ mặt tức tối hằm hè, hay tệ hơn là lầm lì chẳng nói chẳng rằng nữa thì… ôi thôi, phải em là em cũng xách đít đi thẳng, nói gì đến cánh đàn ông chỉ số kiên nhẫn thấp tè…

Nhưng gần đây không hiểu sao em lại lo sợ - nếu cứ bằng phẳng mãi, êm đềm mãi – có khi nào ta chán nhau không?

Sách nói rằng: Giận hờn là gia vị của tình yêu. Còn cái ông nhà thơ Xuân Diệu - kẻ “cắn tình yêu dập cả môi” ấy – cũng nói: “Được giận hờn nhau sung sướng biết bao nhiêu” đấy thôi! Duyên số đưa người ta đến với nhau, nhưng có hàng tỉ những lí do vô hình và hữu hình khác có thể chia rẽ người ta bất kì lúc nào. Nếu 1 ngày nào đó mỗi sáng thức dậy, em không còn nhớ đến đôi mắt tít của anh? Nếu mỗi lần gặp nhau em không còn hân hoan như đi ăn tiệc? Nếu một ngày nào đó em không còn mơ về căn nhà có cửa kính trong suốt nhìn ra vườn đầy hoa? Ngày đó có phải là ngày mình nên xa nhau mãi mãi?! Còn gì đáng sợ hơn nếu ta nhận ra tình yêu của ta hình tròn, mềm mịn, phẳng phiu, không có điểm gì phải băn khoăn, nhưng ta lại không cảm thấy nếu thiếu nó, đời ta sẽ không còn ý nghĩa?

Hay là em sẽ đi kiếm một cuốn sách mà ở đó dạy thật chi tiết, tỉ mỉ để cho người ta hiểu và thực hành được về vấn đề: Khi yêu, giận dỗi như thế nào là đủ? Liệu có cuốn sách như thế không và nó bán ở chỗ nào anh nhỉ?

0 nhận xét:

chat

hinh anh que huong



  © Blogger templates ProBlogger Template by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP